Tuesday, 17 November 2015

Binh Tams Poetry 17


Binh Tam's Poetry (17)
1
Pham Van Binh (Binh Tam) 


 
79. Tuổi thơ

Tuổi thơ đánh đáo chơi bi
Vòi quà những buổi mẹ đi chợ về
Lại ham trèo sấu trèo me
Lang thang khắp phố giữa hè tháng Năm

Tuổi thơ nước mắt ướt đầm
Khi nghe mẹ mắng chẳng chăm học hành
Chỉ vì mấy quả bàng xanh
Mà tôi bị trách. Sao đành, bàng ơi...

Tuổi thơ giòn giã tiếng cười
Khi tôi nhận được điểm mười đầu tiên
Mẹ tôi nét mặt thật hiền
Và cha tôi cũng vui niềm vui chung

Tuổi thơ có bạn học cùng
Mang hai bím tóc cứ tung tẩy hoài
Lại còn giương cặp mắt nai
Nhìn tôi rồi mới học bài. Lạ chưa !

*

Cái thời thơ dại ngày xưa
Hôm nay như cứ tình cờ hiện ra
Phải chăng tôi tuổi đã già
Nên xui nhớ lại thời qua lâu rồi

Tuổi thơ ngây của tôi ơi
Bạc đầu mới biết bồi hồi nhớ thương...



79. My Childhood


In my childhood, I often played at chucking coins and marbles
And asked for noshes whenever my mother came back from the market
As well as for both climbing dracontomelum and tamarind trees I was eager 
And wandering in mid Summer by May about streets

In my childhood, my eyes were sometimes full of tears
When getting my mother’s reproach for my laziness in study
Just for some of your unripe tropical almonds
It isn’t worth being reproached, my tropical almond tree…

My childhood was once filled with peals of laughters
When I got the first mark ten in my study
Then my mother looked very sweet-tempered
And for my joy, my father also felt happy

In my childhood, I had a close fellow student 
Who had her hair separated into two braids swinging ceaselessly
She even always looked at me with her deer-like eyes wide-open 
Before learning her lesson. What a queer lassie !

*

My innocent age in the past
Is appearing today as if it were an incident
Does it mean I have already been in an old age
So that it induces me to remember my far-away moments

Oh, my innocent age, my innocent age
Even when my hair has turned white with obsessive memories of you can I fret …



80. Thương vợ

Tặng những người vợ nghèo

Mới đi chợ có một ngày
Mà lòng thương vợ đã đầy trong tôi.

Vô lo, hư cả một đời
Tôi như kẻ lạ ghé chơi cõi trần
Rỗi ngồi đọc sách, viết văn
Bữa nâng chén rượu thêm phần tiêu dao ...

Khi buồn, thơ đọc nghêu ngao
Khi vui, tìm bạn đổi trao tâm tình
Việc nhà trăm thứ linh tinh
Chuyện cơm áo cứ mặc mình vợ lo.

Giá leo thang tính bằng giờ
Đồng tiền teo tóp, bơ phờ thế nhân
Vợ tôi gánh nợ cõi trần
Một ngày hai bữa âm thầm liệu lo

Đồng lương còm cõi ốm o
Vẫn canh cua với cá kho hàng ngày
Mà tôi nào biết nào hay
Truân chuyên của vợ, đắng cay của đời ?

*

Bữa nay, sáng mắt ra rồi !
Một hôm đi chợ, lương toi cả tuần
Nhìn cơm mà chẳng muốn ăn
Hết thương vợ lại đến ân hận mình...


Trong những ngày vật giá leo thang



80. A Pity for My Wife
To poor wives 

After going to market once only
My heart has already been filled up, for my wife, with a pity 

With a carefree heart which has already spoiled my whole life
Taking a visit to the human beings’ land, I am like a stranger
At meals, I often take a drink to amuse myself more and more
And often spend time in reading and composing literary works at leisure…

When feeling sad, I often recite poems to myself
When feeling joyful, I often visit friends to have a heart-to-heart talk with them
For the food-and-clothing affairs, I have sent all of them to my wife’s care
Together with the housework full of numerous miscellaneous items

Prices escalate in hours
Whereas the cash value shrinks so much that people all feel exhausted
My wife who is carrying the debts in the human beings’ land
For two meals a day, silently manages 

So that with a stunted and scraggy salary
I still can have crab soup and braised fish at daily meals 
Whereas I don’t know anything
About my wife’s up-and-down life and the life’s misery 

                                   *

Today, my eyes have already been opened wide !
Only one time of going to market took away my whole-week salary 
Looking at the meal, I don’t like to take it at all
But having a pity on my wife and then repenting of my nature which is carefree …


During the days of price escalation 




81. Đôi lời trước khi về cõi

Sống có gì là vui, chết có gì đáng sợ
                                      (Lời của lão bách tính)

Qua bao đọa lạc triền miên
Ta nay được trở về miền hư vô
Lòng buông bỏ mọi buồn lo
Thân thôi nếm trải những giờ đắng cay.

Ta về nơi gió ngàn bay
Lại thương em ở trần ai cõi người
Cái nơi nhiều khóc, ít cười
Mới sinh ra đã than đời oa oa...

Về bên tiên tổ, ông bà
Tránh xa cái cõi sống là bon chen
Tranh danh, đoạt lợi, tham quyền
Tâm hao, lực kiệt rồi quên nhân tình.

Về đây ta được yên bình
Ngắm cây trên núi, ngắm chim trên trời
Thân không còn ở cõi người
Hồn phiêu phưởng giữa cao vời khói sương...

Đi rồi, còn chút buồn thương
Người yêu ta gánh tai ương một mình
Bao giờ mãn kiếp nhân sinh
Đôi ta lại được chung tình bên nhau ...



81. Leaving Some Words before Going to The Next World 

Neither joy in life nor fear of death 
                                      (Common people’s words)

I have now come back to the land of nihility
After experiencing lots of ceaseless miseries and hardships
My heart can release all sorrows and worries
My body can stop experiencing bitterness.

Though returning to the land full of flying wind 
I still have a pity on you living alone in the land of the human beings
Where there are lots of tears but few smiles
People have to moan at birth over their bitter life…

Coming back to my ancestors
I can keep far away from the land full of social climbers
Until their mental and physical exhaustion and then sentimental rejection 
They scramble for vainglory, seize wealth, crave for power.

To admire trees on mountains and birds in the sky
When coming here I can be in peace
My body is no longer in the human beings’ land
And my soul is flying in smoke and mist…

Though going away, I am still sad a bit
For my lover is alone carrying hardships 
But when you come to the end of life, dear
Together in a constant love, we’ll live


Tự họa

Thân văn nhược mang tâm võ giả
Thương hồng nhan, đau những kiếp người...
Ghét bạo chúa, ngạo cười ngụy thánh
Giữa mây ngàn, đỉnh núi đơn côi...


*

A Self Portrait

A sickly body bearing a knight’s mind
Full of pity for beautiful women and great anguish at miserable human lives...
Hating tyrants and gratingly laughing at false saints
As a lonely mountain peak surrounded by clouds in a jungle site.

No comments:

Post a Comment