6. ĐỨA TRẺ LANG THANG
Trong một ngôi biệt thự sang trọng phía bên kia đại dương,
có một người đàn bà Việt Nam gầy gò
trong bộ đồ của người hầu gái
đang gượng nhẹ bón từng thìa cháo cho một thân thể già nua nằm bất động trên chiếc xe lăn,
để cuối tháng lĩnh những đồng ngoại tệ với hi vọng đổi đời
chắt chiu gửi về cho chồng và đứa con trai ở một vùng chiêm trũng
*
* *
Nơi cái thôn nhỏ trước kia thuần mái tranh vách đất,
có nhiều ngôi nhà hai, ba tầng bê tông cốt thép đang mọc lên.
Trong tiếng cười hớn hở của bọn trẻ con được lần đầu leo lên cầu thang gác,
có tiếng thì thầm của bọn chúng đang khoe nhau :
- Mẹ tao gửi tiền về để xây nhà mới đấy !
- Mẹ tao cũng vừa mới gửi tiền về để xây nhà mới !
- Mẹ tao cũng ...
- Mẹ tao cũng ...
và trong tiếng cười hể hả của ông chủ nhà giữa buổi tiệc mừng nhà mới
nào có ai nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của bà lão ở phòng bên ?
*
* *
Chú bé nghẹn ngào không nói thêm được câu gì nữa.
Tôi lặng yên đợi chờ và đoán chừng có điều gì đó đã xảy ra
qua tiếng nấc cố nén xuống của chú...
- Anh ơi, sau đó bố em mang về nhà một người đàn bà khác
và bắt em gọi người đó bằng dì.
Tiếp đó là những lời mắng chửi
của bà dì mới đổ xuống đầu em
và ánh mắt bà ta nhìn em như nhìn một đứa ở.
Bố em cũng thờ ơ lạnh nhạt với em.
Em không hiểu vì sao bố em lại biến thành con người như thế.
Nhưng sau này em tình cờ nghe được những người hàng xóm vụng trộm rỉ tai nhau :
- Con Đào nó chắc đã “cặp bồ” với con trai nhà chủ
chứ lấy đâu ra nhiều tiền như thế để gửi về.
Thằng chồng nó cũng gửi thư sang đòi li dị nó rồi.
Nó cũng chẳng dám vác mặt về Việt Nam nữa.
Bà em chắc cũng nghe được lời đồn đó,
vì em thấy bà cứ khóc vụng trong phòng.
Rồi bà ốm liệt giường,
sau đó từ bỏ em
để ra nằm ngoài nghĩa địa.
Không chịu được sự ghẻ lạnh của gia đình, em đã bỏ làng ra đi từ buổi đó
vất vưởng kiếm ăn bằng đủ mọi nghề...
Mấy đứa bạn hàng xóm có nhà mới xây cũng gặp cảnh ngộ như em
và cũng bỏ làng đi lang thang tứ xứ...
*
Cổ họng tôi tắc nghẹn,
không thể cất lên một lời an ủi
trước sinh linh bé bỏng đang ngồi kia.
Chỉ cảm thấy trong ngực mình
có một bàn tay rắn như thép
đang từ từ bóp chặt trái tim...
4.2014
6. A VAGABOND LITTLE BOY
In a luxurious villa on the other side of the Ocean
a skinny Vietnamese woman
in a servant-maid’s dress
is gently spoon-feeding an old immovable body in a wheelchair with gruel bit by bit,
to receive foreign currency coins by the end of every month with a life-change hope
which will be sparingly spent to be sent to her husband and son in a region of low-level summer rice fields.
*
* *
In a small hamlet previously containing only thatch cottages
many reinforced concrete two-floor, three-floor buildings are rising.
In the merry laughters from the children who are climbing the staircase in the first time,
their flaunt whispers can be heard :
- My mother sent money to have this new building built, friends !
- My mother has also just sent money to have a new building built, friends !
- My mother has also ...
- My mother has also ...
And in the satisfied laughters from the host in his new building celebration ceremony.
Who can hear the deep sigh from an old woman in the adjacent room ?
*
* *
The little boy said nothing more for his voice was choked with emotion.
I waited in silence and guessed something should have happened
due to his compressed hiccough...
- Brother, after that my father brought home another woman
and forced me to call her my step mother.
The rest was her insults
falling on my head
and her look at me as if I were a servant boy.
My father was also indifferent and cool to me.
I didn’t understand why he was changed into such a man.
But later on, I casually heard the neighbourers’ mutual confidential whispers :
- Mrs Dao is certainly in love with her host’s son.
If not, where can she take so much money to send home.
Her husband has also sent a letter to force her consent to his divorce.
She will not dare to come back to Vietnam any more.
My grandma probably heard the rumour,
because I sometimes saw her cry on the sly in her room.
After that she was sick and bedridden,
and then she left me
to lie in the graveyard.
Not capable to stand the family’s indifference, I have left my village since that day
to earn my living by all trades unstably...
My neighbouring friends who had new buildings built also met the same situation as mine
and they have also left the village to wander everywhere...
*
My throat was blocked up,
not able to utter a word of consolation
to the little human being sitting over there.
I just felt in my chest
there was a steel-hard hand
gradually pressing my heart
No comments:
Post a Comment