Wednesday, 27 April 2016

Poems by Mai Van


Mai Văn Phấn
Translated from Vietnamese by Nhat-Lang Le
Edited by Susan Blanshard





Spreads everywhere
It’s time
For me to go home




I drink my cup of water
Yet do not know the name of the bird
That just flew away





Lands upon
The sunlight
The garden full of thorns




Gets lost and flies into my room
I turn out the lights
Still it’s bright outside






In spring
Bathe
Even in places without water




Perching on the wires
Looking from afar
Like knots




A bee flies across my door
Changing its socks quickly
And hits the road again




Short calls
Switching branches constantly
Perhaps its nest is near




Lands in the yard
Looking at me
We know each other in our past lives




Perching on the same branch
Calling to each other
Until their voices go hoarse




Can sow
Seeds
Into stones




This morning
Regrettably
I don’t understand it all





It gets more beautiful as I paint it
Suddenly I am afraid
It is turning into a real horse




Its crane painting
When folded
Resembles a heap of ground meat




Not picking them
I watch the red-whiskered bulbul
Nibble a little while singing




An orchid blossom
Emits its scent
To a bush of oxalis




My hair still wet
I lean onto a calla lily
To listen to April’s melody




I look at the sun
Nearing a rainbow
Then vanishing





After it is washed
Water condenses
Into large drops




Succulent and bright red
I can’t decide
Whether to bite from inside or outside




One bite at a time
As sunlight
Reflects bright red on the ceiling




Afterwards
Both the potato and the knife
Are pretty




Until
Tea is one way
I another




A cat misses its prey
The blade of an axe
Gets stuck in a log





A fish
Swims
Close to where I sit




Swarming at sunset
In pairs
They fly through my dream




No more rattling please
On the sky
Stars have sprouted thickly

Tuesday, 19 April 2016

Poems composed by Mai Van Phan

Mai Văn Phấn
Translated from Vietnamese by Nhat-Lang Le
Edited by Susan Blanshard






Many people
Wait for night to come
Why am I so unconcerned




Sits alone
Singing softly
A vaguely sad melody



New Day

I peel a calendar page
And write
All over the other side




Resurface
Knowing the seasonal wind
Arrived last evening



Night Rain

Not wanting trees to dry
This morning’s sunlight
Is also wet




Sparrows on a tree
And I
Have fallen asleep




A bird flaps its wings
Four or five neighbors
Open their doors to look




Trees full of fruit
While walking I count
My steps




In the rain
The road
Is in twilight




Perennial peanut flowers
Around the temple tower of Po Nagar
Cannot open their eyes yet



A Flower Vendor’s Burden

The flower vendor wipes her sweat
Peonies
Bundled together with tulips




Rainwater
Flowing through beehives
Spills over a brick wall.



Industrial Era

A dragonfly sitting on top of a crane
In ten minutes
Lifts up three different loads of product




The wind
Grazes through
Several times




Expecting their mother
Leaves around the nest
Call her to them




I see young birds
Newly born
So pitiful



Reading a Book

Suddenly confused
I stare
At a road in the night




Everyone is disappointed
So am I
Then speak



Near a Water Fountain

A pair of pigeons
Look at each other
For a very long time




Old men deep in discussions
A sweeping woman respectfully
Invites them to another bench



Meeting an Old Friend

Conversation
Silence
A brook is still flowing steadily




A clump of ivory bamboo twists and turns
An old man passing by
Arms swinging briskly




I stand on my veranda
Waiting for the moon
To slice me the biggest part




Slippery
They dare not look
At people passing by




A prevailing wind
Blows this way
And that way




Keep
Burying each other
Into the ground



Fuchsia Flowers

Hanging down
Cast its halo
Over me




Dropping a bunch of keys
Just that
Changed so many thoughts



A Happy Moment

Is when tearing
A calendar page
Becomes easier




A pigeon flies
Leading the way
For a large cloud



Stepping on a Patch of Sunlight

I hold tight
Until
The yellow no longer moves




A dragonfly departs
A bindweed flower
Keeps waving



Longan Flowers

Cling to a bee’s feet
Which drops pollen
To the ground




A fish
Wiggles its tail
Up the water




My neighbor is away
A window high up
Left open




A photo blurs with moisture
I see my relatives
From another world

Saturday, 16 April 2016

collection of poems Nirvana by binh Tam

Collection of Poems "Nirvana" composed by Binh Tam (Pham Van Binh) (20)

Inbox
x

Pham Van Binh (Binh Tam)


Turn off for: Vietnamese
20. ĐÂU RỒI ẢI NAM QUAN ?



Uy nghiêm và hùng vĩ,
hình ảnh Ải Nam Quan đã in sâu vào trái tim mỗi người dân nước Việt.
Dù phiêu bạt đến bất cứ nơi nào trên trái đất,
mỗi khi nhớ về mảnh đất quê hương cong cong hình chữ S
không người Việt Nam nào lại không nhớ tới câu thơ đã lưu truyền bao thế hệ :
Nước ta liền một dải
Từ Mục Nam Quan * đến mũi Cà Mau ...


Trên mảnh đất địa đầu Tổ quốc,
mỗi tấc đất đều thấm máu bao anh hùng liệt sĩ,
mỗi lá cây ngọn cỏ như đang thì thầm kể lại những trận đánh hào hùng của các thế hệ cha ông :
Quách Quỳ thảm bại lui binh,
Thoát Hoan chui vào ống đồng mà trốn,
Liễu Thăng bị chém rơi đầu,
Tôn Sĩ Nghị bỏ chạy người không kịp mặc giáp, ngựa không kịp đóng yên cương...
Những đạo quân xâm lược của Thiên triều đi qua cửa ải nơi này
đều bị đánh tan tành không còn mảnh giáp.
Ải Nam quan đã trở thành chứng nhân lịch sử
về những võ công oanh liệt của cha ông,
về những bại vong của các vương triều phương Bắc
và cả những câu chuyện làm chấn động lòng người :
- Nguyễn Phi Khanh bị giặc Minh bắt về Trung Quốc dặn con là Nguyễn Trãi đừng theo mình giữ tròn chữ hiếu mà hãy quay về nuôi chí báo thù rửa nhục cho vẹn chữ trung
- Nghe tin Tôn Sĩ Nghị đại bại, dân nhà Thanh khiếp vía kinh hồn bỏ trốn biệt tích khiến hàng trăm dặm biên giới không một tiếng gà
kêu chó sủa ...
- Hàng vạn dân lành Việt Nam bị quân bành trướng Trung Quốc giết hại dã man trong trận chiến biên giới năm 1979
- Hàng ngàn ngôi nhà của người dân Việt Nam bị quân bành trướng Trung Quốc đập phá, hủy hoại tan tành trong trận chiến biên giới năm 1979
- Hàng trăm bản làng của người dân Việt Nam đã trở thành những vùng đất chết không còn một bóng sinh vật nào sống sót trong trận chiến biên giới năm 1979.

                                 
                                      *


Thế nhưng nay còn đâu hình ảnh cửa ải oai hùng mà thân thương nơi địa đầu Tổ quốc.
Biểu tượng của lòng tự hào dân tộc,
biểu tượng của tinh thần quật cường dân tộc,
biểu tượng của sức sống vĩnh hằng dân tộc,
biểu tượng ngàn năm của một quốc gia độc lập giành quyền sống từ trong máu lửa
vì sao đến đời chúng ta lại bị biến mất một cách âm thầm, khó hiểu?
Điều gì đã xảy ra ?
Liệu nó có là điềm báo cho một cơn hồng thủy sẽ nhấn chìm đất nước này, hủy diệt dân tộc này ?
Ai có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục ?


“Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác” **
Lời dạy của cha ông, hỏi ai còn nhớ ?
Lẽ nào biểu tượng Tổ quốc đã in sâu vào trong trái tim mỗi người dân Việt Nam cứ lặng im chìm vào quên lãng,
chìm vào lớp bụi  thời gian,
chìm vào sự vô cảm của các thế hệ con cháu ?
Câu hỏi đó cứ lớn dần trong tôi như một lời trách cứ của tổ tiên,
khiến cho tôi đêm đêm mất ngủ
trong nỗi hổ thẹn của một kẻ hậu bối chưa làm tròn lời dạy của tiền nhân...






7. 2014


* Ải Nam quan đã bị đổi tên qua nhiều thời kì bằng những cái tên Mục Nam quan, Hữu nghị quan.
** Lời vua Trần Nhân Tông


















20. WHERE IS NAM QUAN BORDER PASS ?


Imposing and mighty,
the image of Nam Quan border pass has been engraved in the heart of every Vietnamese citizen.
Though drifting to any place on Earth,
whenever thinking of the native land in the curved S-letter form
not any Vietnamese person can forget the verse lines handed down through numberless generations :
Our country is a seamless stripe of land
From Friendly Nam Quan border pass * to Ca Mau cape...

On the border area of our Motherland
each inch of land is soaked in the blood of innumerable heroes and martyrs,
each leave and grass blade seems to be narrating in whispers the mighty battles of our ancestry generations :
General Guo Kui had to withdraw his troops after lots of utter defeats,
Crown prince Tuo Huan had to crawl into a copper pipe to flee,
General Liu Sheng was beheaded,
General Zun Shi Yi had to flee without wearing an armour for himself and a harness for his horse...
The invading armies of the Celestial Empire passing through this border pass were all smashed without any armour undamaged.
Nam Quan border pass has become a historical witness
of our ancestry’s glorious military exploits
of the Northern dynasties’ defeats
and also of the stories shaking human hearts :
- Sir Nguyen Phi Khanh who was escorted by the troops of the Ming dynasty advised his son named Sir Nguyen Trai not to follow him to keep his filial piety but return to nourish his ambition of revenge for their insult to fulful his loyalty.
- Hearing the news of general Zun Shi Yi’s great defeat, the people of the Ch’ing dynasty were so frightened that they fled away causing hundreds of miles in the border area out of any domestic animal or poultry’s sound...
- Ten thousands of Vietnamese decent citizens were savagely slaughtered by the Chinese army of expansionism in the border war in 1979
- Thousands of Vietnamese citizens’ houses were smashed and destroyed by the Chinese army of expansionism in the border war in 1979
- Hundreds of Vietnamese citizens’ villages became deadly regions without any creature alive in the border war in 1979.

                                 
                                      *

But where is the image of the mighty and beloved pass in the border area of our Motherland nowadays ?
The symbol of our national pride,
the symbol of our national indomitable spirit,
the symbol of our national eternal vitality,
the thousand-year symbol of an independent state seizing its right of existence from blood and fire.
Why has it disappeared in a stealthy and unperceivable way in our generation ?
What has happened ?
It is the omen of a deluge which will plunge our country and exterminate our nation, isn’t it ?
Who can give me a persuadable reply ?

“Even an inch of land entrusted by our ancestors shouldn’t be let slip into any foreigner’s hand” **
Who still remembers this teaching from our ancestors ?
Is it possible that our symbol of Motherland which has been deeply carved into each Vietnamese citizen’s heart will silently be sunk into oblivion,
into the dusts of time,
into the posterity generations’ indifference ?
This question is gradually growing in me as a reproach from our ancestors causing me lose sleep every night
in the shame of a descendant who hasn’t abided by his ancestors’ teaching...



7. 2014


Nam quan border pass’s name has been changed in many periods with the names such as Friendly Nam quan border pass, Friendship border pass
** King Tran Nhan Tong’s teaching