5 of 3,864
[sefirah:4273] Collection of Poems "Nirvana" composed by Binh Tam (Pham Van Binh) (4)
Vietnamese
English
Translate message
Turn off for: Vietnamese
4. NƯỚC
Làm lật thuyền mới biết sức dân như nước
(Lời tiền nhân)
Những con sóng đỏ ngầu sắc máu
chồm lên như đàn ngựa bất kham
phóng vọt tới lưng chừng trời
rồi ào ào đổ xuống
thành những luồng thủy tiễn nhọn hoắt
trong tiếng rống giận của bầu trời
loằng ngoằng những luồng chớp giật
giữa thinh không...
Trên chiếc thuyền rồng rệu rão,
cánh buồm gấm đã rách tả tơi,
những mảnh ván sơn son thếp vàng vỡ văng tung tóe...
Cao tít trên đỉnh cột buồm,
tên hôn quân
đang trợn tròn đôi mắt
nhìn xuống đáy thuyền toang hoác
như nhìn vào miệng núi lửa,
nơi có những dòng nước đỏ ngầu như dung nham đang phun trào tràn qua những cờ quạt tán tàn,
những cấm quân, thái giám
rồi nhận chìm chúng xuống vực sâu hun hút....
Con thuyền từ từ chìm xuống...
Nước tràn qua nóc thuyền rồng.
Tên hôn quân như lên cơn mê sảng
lảm nhảm những lời khó hiểu :
- Nghiệp chướng, nghiệp chướng ...
Giữa tiếng gầm gào của sóng,
ánh mắt hắn bỗng đột nhiên tĩnh lặng.
Quá khứ vụt hiện về như cuốn phim quay chậm...
*
* *
Trong một buổi sáng đẹp trời,
trên dòng sông uốn mình như dải lụa qua những xóm làng trù phú,
con thuyền của hoàng gia như con rồng lười nhác
đủng đỉnh trôi trong vô vàn những tiếng reo hò
của đám thần dân hai bên bờ đang bừng bừng hứng khởi :
- Thánh hoàng vạn tuế ! Vạn vạn tuế ...
- Thái tử thiên tuế ! Thiên thiên tuế ...
Đứa bé trai nằm trong tã gấm,
được tì nữ bế ra,
nhận những lời chúc tụng của đám thần dân,
toét miệng cười thơ ngây
bên phụ hoàng uy vũ như thiên thần giáng thế
bảo hộ cho xứ sở này.
Đứa bé trai cứ thế lớn lên,
rồi trở thành hoàng đế
trong bạc vàng nhung lụa,
thỉnh thoảng lại cưỡi thuyền rồng đi kinh lí
trong vương quốc giàu có của mình
rồi lại quay về đắm chìm trong tiệc tùng hoan lạc,
trong rừng xiêm áo,
trong những trận cười thâu đêm...
*
Nơi những xóm làng trù phú mà con thuyền rồng đã đi qua,
củ khoai lang đã thay cho bát cơm trong những bữa ăn.
Trên mâm cơm đã không còn những con tôm, con cá
chỉ còn thấy những cọng rau lang, rau má
và một vài hạt muối...
Đêm đến, xóm làng lặng câm như một bãi tha ma,
tiếng chó sủa thất thần
xen lẫn tiếng càu nhàu của vợ chồng nhà ai trong tiếng khóc của đứa con thiếu sữa...
*
Trong một khu rừng vắng
Ánh lửa bập bùng soi lên mặt những người nông dân khắc khổ,
những cặp mắt đỏ vằn trong cơn giận dữ
những tiếng nghiến răng kèn kẹt
những bàn tay nắm lại thành nắm đấm
những cánh tay giơ cao cuốc, thuổng
trong một tiếng hô trầm hùng :
- Để giữ lấy miếng cơm của chính mình và của con cháu,
chúng ta phải đứng lên thôi !
Lũ vua quan bây giờ chỉ coi chúng ta như trâu, như ngựa
chứ đâu phải con người !
*
Cuộc chiến đấu giữa những dân làng tay không tấc sắt
với quân lính triều đình cứ thế nổ ra.
Dòng sông trong xanh chảy qua những xóm làng đã ngầu máu đỏ
của những người chết trận ở cả hai phía.
Và trên mặt nước, bập bềnh trôi cả những cái xác trẻ con không đầu
cùng những xác cụt chân cụt tay của ông già bà lão...
*
* *
Tên hôn quân chợt giật mình choàng tỉnh
thoát ra khỏi kí ức,
kinh hãi nhìn dòng nước đang gầm gào chồm lên từ đáy thuyền rồng,
rồi thở dài tuyệt vọng
nhớ tới trận công phá kinh thành của những người dân quê vừa mới xảy ra,
như nhớ về một tu la địa ngục.
Vung vãi đầy trời là những cẳng chân, cẳng tay,
những đầu người, những vòi máu ...
Rồi cuộc rút chạy thảm thê lên chiếc thuyền rồng
với hi vọng chạy ra biển rồi cầu cứu viện binh từ vương quốc láng giềng
để quay về trong một cuộc trả thù, phục hận...
*
Như chợt ngộ ra điều gì
tên hôn quân bỗng thôi run rẩy
đưa mắt nhìn những cột sóng đang chồm lên từ phía dưới chân mình
cam chịu đón nhận sự trừng phạt của thiên uy
lòng nghĩ về nghiệp quả
trước khi thân xác hắn cùng chiếc thuyền rồng bị nhấn chìm trong dòng nước đỏ
trong cái vực sâu mở to như con mắt của Trời...
4.2014
4. WATER
Only when a boat is turned up, can one know the
common folks’ strength as fierce as water’s
(Ancestors’ words)
The waves as red as blood
pranced as a herd of unruly horses
rushed upwards to the open air
and then poured down
into sharp water arrow flows
in Heaven’s roars of anger.
Lightning flashed in zigzags
across the sky
Aboard a wonky imperial boat,
the brocade sail had been torn in rags
the boards red-lacquered trimmed with gold broke into pieces and cast around ...
On the high top of the mast,
the benighted king
with his eyes opened wide
was gazing at the wide open bottom of the boat
as if he gazed at a volcano’s crater,
where the water flows as red as lava were gushing upwards
spreading over flags, pennons, canopies and fans,
imperial guards and eunuches
and then plunging them into a deep chasm...
The boat bit by bit sunk down,
the water spreaded over it top.
The benighted king, as if undergoing a fit of delirium,
unceasingly mumbled some enigmatic words :
- Karma, karma...
amongst the waves’ roars,
his look suddenly became calm and quiet.
The past returned like a movie played slowly...
*
* *
In the morning of a fine day,
on the river winding as a silk band through the populous and rich villages,
the royal boat like a lazy dragon
sluggishly moved in the numerous wild cheers
from the enthusiastic subject crowds on both sides :
- For ten thousand years live our King ! For ten thousand years live...
- For thousand years live our Crown Prince ! For thousand years live...
The baby covered in a brocade napkin
was carried out by a maid-servant
to receive the greetings from the subject crowds
with an innocent smile
beside its King-father as imposing as an angel coming from Heaven
to protect this land.
The baby grew up in such a state
and then became a king
in the lap of luxury.
Sometimes he went on an inspection tour aboard his royal boat
about his rich kingdom
and then returned home to immerge in joyful feasts
in a forest of lady dresses
in outbursts of laughters all night long...
*
In the populous and rich villages, where the royal boat had passed through,
sweet potatoes had replaced the bowls of rice in the meals.
On the dining tables, shrimps and fish were no longer seen
except sweet patato buds and pennywort
and some salt grains only...
At night, all the villages fell into a silence as a graveyard,
except some dogs’ barks in great fear
intermingled with the grumbles of some married couple in a cry made by their hungry baby...
*
In a deserted forest,
the flickering glow of a fire was illuminating the peasants’ harsh faces
the bloodshot eyes in a rage
the teeth grind with screeching noises
the hands closed into fists
the arms raised hoes and spades high
in a strong and moving call :
- To protect our living and our descendants’
we have to stand up now !
The king and mandarins just consider us as their buffaloes and horses
not human beings at all !
*
Thus, a fight between the armless villagers
and the royal army broke.
The transparent river flowing through the villages turned dark red due to the blood of the killed warriors from both sides.
And on the river surface, drifted in bobe even children’s headless corpses
together with old peple’s corpses without limbs...
*
* *
The benighted king suddenly regained his senses in a startle
to get out of his memory
gazing in panic at the water flow roaring and prancing from the royal boat’s bottom,
and then he sighed despairingly
when he recalled the recent attack on the royal citadel from the villagers,
as if recalling a hell.
All about the open air were human cut limbs strewn
and human skulls and blood jets...
And an utterly tragic retreat aboard the royal boat
with a hope of fleeing to the sea and asking for a rescue army from the neibouring kingdom
to return in a terrible revenge...
*
As if being aware of something
The benighted king suddenly stopped trembling
And took a glance at the wave currents spurting from below his feet
Accepting with resignation Heaven’s punishment
In the thinking of karma
Before his body and his royal boat were sunk in the red water flows
In the deep chasm opened wide as Heaven’s eye.
|
No comments:
Post a Comment